Các hoạt động xã hội luôn là cơ hội tuyệt vời để học sinh rèn luyện kỹ năng sống, lan tỏa yêu thương và góp phần xây dựng cộng đồng tốt đẹp hơn. Từ việc tham gia trồng cây, hiến máu, dọn vệ sinh môi trường, đến những chuyến đi từ thiện hay quyên góp sách vở… mỗi trải nghiệm đều mang đến nhiều cảm xúc và bài học sâu sắc. Khi viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội, học sinh không chỉ học cách trình bày sự việc mạch lạc mà còn bày tỏ được cảm nhận cá nhân, tinh thần trách nhiệm, và sự đồng cảm với người khác. Dưới đây là những bài mẫu sinh động, dễ hiểu, giúp các em tham khảo và thực hành hiệu quả.
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội mẫu 1
H vừa háo hức vừa xúc động khi được tham gia vào một hoạt động xã hội ý nghĩa của trường – trồng cây xanh trong sân trường. Đó là một buổi sáng thứ bảy rực rỡ, hàng chục bạn học sinh có mặt từ rất sớm bên sân trường rộng thênh thang. Dưới sự hướng dẫn tận tình của cô tổng phụ trách và thầy kỹ sư đến từ Trung tâm Môi trường thành phố, chúng em sẵn sàng bắt tay vào công việc trồng cây.
Mỗi bạn được phát một gốc cây giống – có bạn thì được cây bàng, bạn thì được cây phượng. Tôi, với gốc cây soài, chăm chút tưới nước, vun đất. Đất lúc đầu giữ hơi ẩm ướt, nhưng rồi qua bàn tay vun của chúng em, dần trở nên tơi xốp. Tôi vừa làm vừa ước cây nhỏ chóng lớn, cho bóng mát, che những tia nắng hè nóng cho học sinh sau này. Từng bạn cùng nhau làm, cùng nhau cười nói vui vẻ. Có bạn nghịch ngợm bị giật mình khi cây bỗng nghiêng theo bên sóng gió, có bạn tranh thủ trèo lên ôm trụ điện xem thế nào. Ánh mắt nhiệm màu sau mỗi lần đào xong một hố cây, trông bạn nào cũng háo hức và đầy hy vọng.
Hoạt động tưởng chừng đơn giản nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc. Tôi nhận ra rằng: việc trồng cây không chỉ là góp phần làm đẹp trường học, mà còn là hành động vì môi trường, vì thế hệ tương lai. Mỗi gốc cây nhỏ là kết quả của sự đoàn kết, chung tay, là giá trị nhân văn lan tỏa trong cộng đồng học sinh. Sau buổi trồng cây, tôi cảm thấy lòng mình đầy tự hào và ấm áp. Tôi nguyện sẽ chăm sóc, săn sóc cây mình trồng, để chúng luôn lớn mạnh – như minh chứng cho tinh thần “uống nước nhớ nguồn”, “xanh hóa môi trường” của thế hệ trẻ hôm nay.
Hãy viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội để lại cho em suy nghĩ tình cảm sâu sắc 2
Tham gia vào chuyến đi thăm và tặng quà các cụ già neo đơn do Đoàn trường tổ chức là một trải nghiệm khiến em phải suy nghĩ và trưởng thành hơn rất nhiều về giá trị yêu thương và nhân nghĩa. Một buổi chiều cuối năm, hơn ba mươi thành viên cùng chín chiếc xe máy mang theo bánh kẹo, mì gói, quần áo ấm và nắm tay nhau đến thăm các cụ trong xóm nhỏ thuộc ngoại thành.
Khi xe dừng trước cổng, chúng em bước những bước nhẹ nhàng bởi nơi này là nhà của những người lớn tuổi, nơi lòng người thơ dại sau thời khắc vui tết. Từng mảnh sân rêu xanh, từng hiên nhỏ đều gợi lên một cảm giác trầm tư, yên ắng. Chúng em dâng tặng từng món quà nhỏ – hộp bánh, gói mì, áo khoác – rồi cùng ngồi cạnh cụ để ôn chuyện cuộc sống. Có cụ kể tuổi thơ nghèo khó, có cụ kể ký ức mình đi học, đi lao động. Từng câu chuyện không dài, không hoa mỹ, nhưng mang đủ mùi vị của một đời người – vui buồn, tâm trạng, cả hạnh phúc và nỗi cô đơn.
Khi cụ lấy tay run run vuốt mái tóc em rồi nhẹ giọng cám ơn, tôi bỗng thấy lòng rưng rưng, như nhận lại một bó nắng ấm áp nhân hậu. Tôi tự hỏi: mình đã nhận quá nhiều từ gia đình, từ thầy cô, mà có khi chưa để tâm đến những người không còn ai bên cạnh. Chuyến thăm giúp tôi hiểu rằng: lòng nhân ái không cần to lớn, chỉ cần xuất phát từ một tấm lòng chân thành và dám chia sẻ. Tôi tự nhắc mình sau này trưởng thành, dù ở đâu, vẫn không được quên những người lớn tuổi nơi xứ sở này.
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia mẫu 3
Em tham gia vào chuyến đi “Sách yêu thương” – đọc sách cho trẻ em vùng cao của câu lạc bộ sách và văn hóa đã để lại nơi em nhiều xúc cảm và suy tư. Chuyến đi kéo dài ba ngày, đưa chúng em vượt hàng trăm cây số lên một bản nhỏ, ở đó trẻ em không có điều kiện tiếp cận thư viện hay truy cập internet như những bạn ở thành thị.
Đến nơi, cảnh vật còn nhiều hoang sơ, lưng đèo vẫn còn sương mù, wifi không có, điện có cũng chập chờn. Cả lớp vội sắp xếp không gian ở trường mầm non – làm bàn ghế, trải chiếu – rồi mang theo hơn 200 quyển sách tranh, sách thiếu nhi, tiếng Việt, hay truyện cổ tích lên bục. Khi em mở cuốn sách đầu tiên, “Cô bé quàng khăn đỏ”, những ánh mắt long lanh của hơn 30 bạn nhỏ hướng lên phần đọc. Em vừa đọc, vừa mô tả hành động của nhân vật để các em dễ hình dung – rồi sau đó tổ chức trò chơi đơn giản như nối ý, đoán nhân vật…
Ánh mắt háo hức, tay giơ cao báo đáp, cười ròn rã – tất cả khiến em tràn ngập hạnh phúc. Tôi tự hỏi: bao nhiêu tình yêu mà mỗi quyển sách chứa đựng, bao nhiêu kiến thức mà trẻ vùng cao đang thiếu hụt. Việc chúng em mang sách lên đây, không chỉ là cho phép các bạn nhỏ biết đọc, biết yêu học, mà còn là gieo những hạt mầm tri thức, là gieo hy vọng vào mai sau.
Chuyến đi kết thúc, chúng em chia tay bằng vòng tay ấm áp. Tôi mang trong mình cảm giác rằng, giáo dục không chỉ là công cụ phát triển bản thân – mà còn là công cụ thay đổi cộng đồng. Tôi tự hỏi tương lai em có thể đăng ký làm giáo viên đi lên miền núi, để viết tiếp những ước mơ trên những trang sách yêu thương.
Viết một bài văn kể lại một hoạt động xã hội để lại cho em ấn tượng sâu sắc mẫu 4
Một hoạt động tưởng chừng nhỏ, nhưng ấn tượng với tôi đến không ngờ là ngày ra quân dọn rác thải ven kênh của tổ học sinh vì môi trường. Trời sáng hơi se lạnh, cả tổ tập hợp trên bờ kênh xanh nhưng cũ kỹ. Dưới dòng nước lặng lờ là vô số túi nilon, chai nhựa, mảnh nhựa, hộp bánh vỏ bọc…
Chúng em mang găng tay, mặc áo phản quang, cầm chổi, xẻng, găng… bắt đầu nhặt từng mảnh rác. Tôi nhặt lên một chai nhựa đậy kín, rồi nhìn đối diện – có bóng dáng một chiếc áo người lớn rách rưới cuốn vào cỏ. Tôi nghĩ: rác không chỉ ảnh hưởng tới dòng kênh xanh, mà còn là nguồn bệnh cho cộng đồng. Tôi nhặt, gom lại vào từng bao lớn, rồi xẻng lấy cát, đắp lại bờ đất. Mồ hôi nước mắt hòa cùng nắng đầu xuân.
Các bạn em thì rôm rả nói chuyện, nhưng tôi lại suy nghĩ sâu sắc hơn: chỉ cần một hoạt động nhỏ thôi – dọn hôm nay dù sạch – có thể tạo ra ảnh hưởng lớn: khiến người qua đường sẽ không vứt rác xuống nữa. Chúng em biếu cho bà cụ bên kênh một cái xẻng cầm tay, nhắc nhở nhau hạn chế dùng nylon, cùng bảo vệ môi trường.
Khi trăm mét bờ kênh bay áo xanh vui nhộn đứng đối diện với dòng kênh giờ đã xanh hơn. Tôi thấy mình trưởng thành hơn. Vỡ ra rằng: hành động vì môi trường không cần to lớn, mà cần quyết tâm, kiên trì từng ngày. Bao nhiêu người chung tay sẽ thành hơi thở của một thành phố xanh.
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội mẫu 5
Tôi vẫn nhớ rõ một buổi sáng rực nắng ở phố cổ Hội An – nơi em tham gia chương trình gian hàng 0 đồng tết yêu thương dành cho người lao động nghèo. Các bạn trong nhóm chuẩn bị áo ấm, quần áo, đồ dùng học sinh, bánh trái, rồi dựng gian hàng ngay gần cổng chợ để người lao động qua lại dừng chân nhận.
Cảnh tượng thật xúc động: cụ bà quanh 70 tuổi uể oải làm nghề quét rác mưu sinh, bước từng bước chầm chậm, thấy áo ấm được nhận lên là mỉm cười trong niềm vui giản dị. Có anh phu dọn chợ đầu sáng nhận túi quà, rồi cúi đầu cảm ơn nhỏ nhẹ. Trẻ con háo hức, rạng rỡ nhận dép mới. Tôi nhận hàng, trao qua từng tay, chạm vào ánh mắt biết ơn chân tình. Nhiều người khi ra về, nhìn lại bạn học, dặn “Giữ gìn sức khỏe!”. Một hành động nhỏ, nhưng chứa đựng cả tấm lòng.
Hoạt động khiến tôi nhận ra: giá trị của cho đi không chỉ nằm ở quà vật chất, mà ở giá trị tinh thần nhân văn. Tôi hiểu rằng: cộng đồng không chỉ là những người thân quen, mà còn là cả những con người từng vá bóng dưới mái chợ, còng lưng bên thúng cá sớm, làm sao để họ không bị lãng quên.
Phố Hội An trong nắng tết hôm ấy rạng lên nụ cười ân cần của người nghèo – như một minh chứng rằng, nếu biết chia sẻ, giữa những con người xa lạ vẫn có thể kết nối thành cộng đồng vững mạnh. Tôi biết mình đã nhận được nhiều hơn cho đi – một bài học về lòng thương, biết cảm thông và sống có trách nhiệm hơn.
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội mẫu 6
Cuối tuần trước, em đã tham gia Ngày hội Nhiếp ảnh vì môi trường do câu lạc bộ Văn – Truyền thông của trường tổ chức. Đây là lần đầu em cầm máy ảnh để ghi lại những hình ảnh thiên nhiên và hoạt động bảo vệ môi trường xung quanh. Chủ đề năm nay là: “Khoảnh khắc xanh” – tìm kiếm và ghi lại cảnh đẹp tự nhiên hoặc hoạt động bảo vệ môi trường trong khu vực.
Sáng sớm, em có mặt tại công viên nhỏ gần trường. Các bạn khác thì tranh thủ đi bộ để tìm góc ảnh đẹp. Em cùng một nhóm bạn quay đầu tới bờ hồ, nơi mặt nước lấp lánh ánh sáng bình minh. Em giơ máy ảnh, cố bắt lấy khoảnh khắc ánh mặt trời đỏ rực lan tỏa qua làn nước, phản chiếu những cụm bèo tây và chim vẫy cánh. Cảm giác khi ấy thật hạnh phúc – như thể mình đã lưu giữ được một thiên thần nhỏ đang thức dậy.
Trong suốt buổi sáng, chúng em còn ghi lại cảnh mọi người quét dọn sạch rác, phân loại đúng nơi quy định. Có một cô lao công lớn tuổi bước chậm khom lưng nhặt từng mẩu giấy, em đã chụp lại được cử chỉ chăm chỉ của cô – khiến em nhận ra rằng làm đẹp môi trường cũng chính là tận tâm làm đẹp cho cuộc sống. Mỗi bức ảnh đều kể một câu chuyện: có thể êm dịu, tự nhiên; có thể là hành động nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
Cuối ngày, ban tổ chức lựa ra 10 bức ảnh đẹp nhất. Em bất ngờ được giải ba với khoảnh khắc ánh bình minh soi lên mặt nước – đơn giản nhưng đầy xúc cảm. Em nhận ra rằng, nghệ thuật nhiếp ảnh không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự nhạy cảm và trái tim biết rung động. Mỗi bức ảnh từng chụp đều là lời kêu gọi cộng đồng cùng yêu thiên nhiên – hãy trân trọng, hãy bảo vệ!
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội mẫu 7
Hôm thứ sáu vừa rồi, em cùng các bạn đã đến chợ Tết xã bên để trao tặng “áo ấm miễn phí” cho người dân vùng cao. Đó là hoạt động nằm trong chương trình “Ngân hàng áo ấm mùa đông” do câu lạc bộ Tình nguyện trường phát động. Chúng em chuẩn bị hơn 100 áo khoác, khăn, găng tay… đều là đồ mới hoặc cũ còn dùng tốt.
Đi qua con đường quanh co lên núi, em cảm nhận rõ tiết trời giá lạnh, nhưng nơi ấy vẫn còn nhiều gia đình không đủ điều kiện mặc ấm. Khi em trao áo cho một em nhỏ lớp ba, tôi thấy em ngượng ngùng cúi đầu, được quàng áo khoác lên vai như được chạm đến một sự vững vàng. Nhìn mẹ bé nghẹn ngào cảm ơn, tôi hiểu rằng: một chiếc áo có thể ấm tâm hồn hơn cả bề ngoài.
Không chỉ vậy, em còn ghi lại được khoảnh khắc các bác lao động nhận khăn quàng – giọt nước mắt hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt họ. Tôi nhận ra: món quà giá trị nhất không nằm ở vật chất, mà ở tình cảm chân thành và sự quan tâm lặng thầm. Em thấy tự hào khi được góp sức nhỏ vào hành trình nhân ái: mỗi chiếc áo, mỗi chiếc khăn – sẽ tiếp tục ấm thêm cho người nghèo trong mùa đông lạnh giá.
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội mẫu 8
Cuối tháng trước, với vai trò là thành viên câu lạc bộ Văn Thơ, em đã cùng nhóm tổ chức “Ngày hội Sách cũ – Trao yêu thương” tại thư viện trường. Hoạt động mở cửa cho mọi học sinh mang sách đã đọc đến đổi lấy sách khác hoặc ủng hộ cho các em học sinh vùng sâu, vùng xa. Đặc biệt, em tình nguyện phụ trách gian hàng “Trò chuyện cùng tác giả” – nơi chúng em trưng bày một góc nhỏ dành cho bàn viết thư tay cảm ơn người tặng sách.
Sáng hôm ấy, em chứng kiến nhiều người đến đóng góp sách thiếu nhi, sách khoa học, rồi mắt lấp lánh niềm vui khi bỏ ghép một cuốn truyện con yêu thích. Em giúp một bạn nam chọn sách, bạn mỉm cười: “Mình muốn học vẽ nên cần sách tranh!” Tôi thấy thật hạnh phúc khi quyên góp cuốn sách tôi đọc hồi lớp 6 giúp bạn ấy vẽ đẹp hơn.
Ở gian “Trò chuyện”, em nhận được nhiều mẩu giấy nhỏ viết thư tay: “Cảm ơn bạn đã cho cuốn truyện vui học!” – lời cảm ơn của người nhận khiến tôi ấm lòng. Qua ngày hội, em thấy rằng, thông tin thư viện không chỉ là nơi chứa sách, mà là nơi kết nối yêu thương và lan tỏa văn hóa đọc. Em nhận ra nhóm mình không chỉ trao sách, mà còn trao cơ hội học hỏi, chia sẻ niềm tin yêu cuộc sống.
Viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội mẫu 9
Buổi sáng thứ bảy tuần trước, em đã tham gia cùng các bạn lớp 10 hóa chương trình “Ngày hội hiến máu tình nguyện” của khu vực. Nghe bác sĩ nói “một đơn vị máu có thể cấp cứu ba bệnh nhân”, em không suy nghĩ nhiều mà xếp hàng đăng ký. Quá trình lấy mẫu máu, tôi hơi căng thẳng vì chưa từng hiến máu trước đó, nhưng từng bác sĩ tư vấn nhẹ nhàng khiến tôi an tâm và trưởng thành hơn về trách nhiệm khi giúp đỡ người khác.
Sau khi hiến, em được uống nước cam và nghỉ ngơi. Niềm hạnh phúc trong tôi không nằm ở tấm giấy chứng nhận, mà là biết rằng mình – một người trẻ – đã góp phần cứu người. Tôi nghĩ đến những bệnh nhân nhỏ tuổi, người mẹ mang thai… có thể được cấp cứu nhờ nhóm máu mình vừa cho. Tôi nhận ra rằng mỗi giọt máu mang nhiều hơn giá trị sinh mệnh – là sự gắn bó cộng đồng, là tình người lan tỏa.
Xem thêm:
12+ Viết đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về một bài thơ lớp 5 hay nhất
18+ viết đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về một bài thơ tuổi ngựa