Trong cuộc sống hiện đại, bên cạnh những tiến bộ và đổi thay tích cực, vẫn còn tồn tại nhiều hiện tượng tiêu cực gây bức xúc trong cộng đồng. Những vấn đề này không chỉ làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của cá nhân mà còn gây tác động xấu đến sự phát triển chung của xã hội. Trước thực trạng đó, việc dũng cảm lên tiếng, phản đối những hành vi sai lệch và phi đạo đức là cần thiết để góp phần xây dựng một xã hội văn minh, công bằng và tốt đẹp hơn. Trong bài viết này, tôi xin trình bày quan điểm phản đối một vấn đề nổi cộm trong đời sống hiện nay – vấn đề đang cần được nhìn nhận nghiêm túc và giải quyết triệt để.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 1
Trong thời đại công nghệ số, mạng xã hội trở thành công cụ kết nối con người vượt qua khoảng cách địa lý, chia sẻ thông tin và bày tỏ quan điểm cá nhân một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, bên cạnh những mặt tích cực không thể phủ nhận, hiện tượng lan truyền tin giả (fake news) trên mạng xã hội ngày càng trở nên phổ biến và gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng. Tôi hoàn toàn phản đối hành vi sử dụng mạng xã hội để lan truyền tin giả bởi vì nó không chỉ gây nhiễu loạn thông tin mà còn đe dọa đến danh dự cá nhân, sự ổn định xã hội và lòng tin cộng đồng.
Trước tiên, việc lan truyền tin giả gây nhiễu loạn thông tin, khiến người tiếp nhận không phân biệt được đúng sai, thật giả. Trong một xã hội hiện đại, thông tin đóng vai trò cốt lõi trong việc định hướng nhận thức và hành động. Khi mạng xã hội bị “đầu độc” bởi những tin tức sai lệch, cộng đồng dễ bị dẫn dắt theo những quan điểm sai lầm, tạo nên sự hoang mang, lo sợ. Ví dụ, trong đại dịch COVID-19, hàng loạt thông tin sai sự thật về cách chữa bệnh, về nguồn gốc virus lan truyền trên các nền tảng mạng xã hội khiến người dân hiểu sai vấn đề và dẫn đến những hành vi nguy hiểm cho bản thân và cộng đồng.
Thứ hai, tin giả không chỉ ảnh hưởng đến nhận thức mà còn trực tiếp gây tổn thương cho cá nhân, tổ chức bị bôi nhọ. Nhiều người vô tội đã trở thành nạn nhân của những lời vu khống, những bức ảnh bị chỉnh sửa hay câu chuyện bị “thêu dệt”. Danh dự, nhân phẩm và đôi khi là cả cuộc sống của họ bị hủy hoại chỉ vì một vài cú nhấp chuột đầy vô trách nhiệm. Có những trường hợp dẫn đến trầm cảm, thậm chí là tự tử vì không thể chịu nổi sức ép từ dư luận mạng – một dư luận bị dẫn dắt bởi những điều không có thật.
Không dừng lại ở mức độ cá nhân, lan truyền tin giả còn là mối đe dọa đối với sự ổn định của xã hội. Khi các tin giả mang nội dung kích động, phân biệt chủng tộc, tôn giáo hoặc chính trị được lan truyền rộng rãi, nó có thể châm ngòi cho các cuộc xung đột, bạo lực và làm suy giảm lòng tin vào các thiết chế xã hội. Một xã hội thiếu niềm tin là một xã hội dễ rơi vào hỗn loạn và chia rẽ, nơi con người luôn nghi ngờ lẫn nhau và không còn chung một mục tiêu phát triển.
Nhiều người viện lý do “quyền tự do ngôn luận” để biện minh cho hành vi lan truyền tin giả. Tuy nhiên, quyền tự do không đồng nghĩa với sự vô trách nhiệm. Mọi quyền lợi trong xã hội đều đi kèm với nghĩa vụ. Khi một cá nhân lợi dụng quyền ngôn luận để phát tán thông tin sai lệch, họ đang trực tiếp xâm hại đến quyền được bảo vệ thông tin đúng đắn của người khác. Tự do không thể được xây dựng trên nền tảng của sự gian dối.
Vậy chúng ta phải làm gì? Trước hết, mỗi người dùng mạng xã hội cần tự nâng cao nhận thức, kiểm chứng thông tin trước khi chia sẻ. Chúng ta cần trở thành những người sử dụng mạng xã hội văn minh, có trách nhiệm với từng dòng chia sẻ của mình. Ngoài ra, các cơ quan chức năng cũng cần tăng cường kiểm tra, xử lý nghiêm khắc những cá nhân, tổ chức cố tình tung tin giả, gây hoang mang dư luận. Các nền tảng mạng xã hội cũng phải có trách nhiệm trong việc kiểm duyệt nội dung và loại bỏ các tài khoản vi phạm.
Tóm lại, việc lan truyền tin giả trên mạng xã hội không chỉ là hành vi thiếu đạo đức mà còn là một hiểm họa cho cộng đồng. Tôi kiên quyết phản đối hành vi này và kêu gọi mọi người cùng chung tay xây dựng một không gian mạng lành mạnh, trong đó thông tin chính xác được tôn trọng và sự thật luôn là nền tảng cho mọi cuộc đối thoại.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 2
Xã hội hiện đại mang đến cho con người nhiều tiện ích và cơ hội phát triển. Tuy nhiên, trong guồng quay của cuộc sống gấp gáp, nhiều người đang dần trở nên thờ ơ, vô cảm trước những nỗi đau và hoàn cảnh khó khăn của người khác. Tôi phản đối mạnh mẽ lối sống thờ ơ, vô cảm đang lan rộng trong xã hội hiện nay, bởi vì nó không chỉ làm xói mòn những giá trị đạo đức truyền thống mà còn đẩy xã hội đến bờ vực chia rẽ và lạnh lẽo.
Trước hết, vô cảm là biểu hiện rõ ràng của sự suy thoái đạo đức. Truyền thống dân tộc Việt Nam luôn đề cao tinh thần “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân”. Tuy nhiên, ngày nay, nhiều người chọn cách làm ngơ trước những hoàn cảnh khó khăn, thậm chí là trước các tình huống nguy hiểm tính mạng chỉ vì sợ “liên lụy” hoặc “không phải việc của mình”. Còn đâu là lòng nhân ái, là sự sẻ chia vốn là nền tảng để gắn kết con người trong một cộng đồng?
Lối sống vô cảm cũng khiến con người ngày càng cô đơn, xa cách nhau hơn. Khi ai cũng sống thu mình, lo cho bản thân và không quan tâm đến người khác, xã hội sẽ mất đi sự kết nối. Mối quan hệ giữa người với người trở nên lạnh nhạt, thiếu tin tưởng. Một đứa trẻ bị bạo hành giữa nơi công cộng, một người gặp tai nạn giữa phố đông người mà không ai dừng lại giúp đỡ – những hình ảnh đó không chỉ đau lòng mà còn đáng báo động cho tình trạng chai lì cảm xúc của nhiều người trong xã hội.
Một số người cho rằng trong xã hội hiện đại, việc sống lạnh lùng là cần thiết để tự bảo vệ bản thân trước những cạm bẫy, lừa đảo. Tuy nhiên, cảnh giác không đồng nghĩa với vô cảm. Ta có thể giúp đỡ một người ngã xe, báo công an khi thấy ai đó bị cướp giật, hay đơn giản là lắng nghe tâm sự của một người bạn – đó không phải là những hành động nguy hiểm, mà là những cử chỉ nhân văn cần được lan tỏa.
Muốn xây dựng một xã hội nhân văn, không thể thiếu sự đồng cảm và quan tâm lẫn nhau. Gia đình, nhà trường và truyền thông cần cùng nhau giáo dục về lòng nhân ái, khuyến khích hành vi tốt và nêu gương những người sống tử tế. Chúng ta cần học cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác để thấu hiểu, từ đó hành động bằng trái tim biết yêu thương.
Tóm lại, lối sống vô cảm là một căn bệnh xã hội nguy hiểm, đang âm thầm bào mòn nền tảng đạo đức và sự gắn kết giữa con người với con người. Tôi kịch liệt phản đối lối sống thờ ơ này và tin rằng, chỉ khi mỗi người biết sống với lòng trắc ẩn, xã hội mới có thể trở nên tốt đẹp, ấm áp và đầy tình người.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 3
Giáo dục là nền tảng cho sự phát triển bền vững của mỗi cá nhân và cả xã hội. Tuy nhiên, trong nhiều năm qua, ngành giáo dục nước ta vẫn đang tồn tại một “căn bệnh” kéo dài – đó là bệnh thành tích. Việc chạy theo điểm số, bằng khen, tỷ lệ đậu tốt nghiệp… đã khiến cho quá trình giáo dục bị biến tướng, xa rời mục tiêu thực chất. Tôi kiên quyết phản đối lối giáo dục chạy theo thành tích, bởi vì nó làm suy yếu chất lượng dạy và học, gây áp lực tâm lý cho học sinh và làm sai lệch mục tiêu của giáo dục.
Trước hết, việc đặt nặng thành tích khiến học sinh học vì điểm số, vì bằng cấp, mà không còn vì tri thức và niềm say mê khám phá. Học sinh bị cuốn vào những bài kiểm tra, kỳ thi liên miên, học thêm, luyện thi chỉ để đạt điểm cao mà thiếu đi kỹ năng sống, tư duy phản biện, hay khả năng sáng tạo. Thầy cô vì áp lực thi đua cũng tập trung “luyện tủ”, “dạy mẹo” thay vì bồi dưỡng năng lực thật sự cho học sinh.
Không chỉ học sinh, giáo viên và phụ huynh cũng trở thành nạn nhân của áp lực thành tích. Nhiều giáo viên buộc phải “nương tay” khi chấm điểm, làm đẹp hồ sơ lớp, thậm chí “gian lận thi cử” để giữ hình ảnh trường lớp. Phụ huynh thì đầu tư quá mức vào việc học thêm cho con mà quên mất việc giáo dục nhân cách, hướng nghiệp, phát triển sở trường.
Hậu quả lâu dài là một thế hệ trẻ thiếu thực chất, thiếu năng lực làm việc và dễ chán nản khi bước ra đời sống thực tế. Bằng cấp không phản ánh đúng năng lực khiến thị trường lao động mất cân đối, các doanh nghiệp phải đào tạo lại từ đầu. Một hệ thống giáo dục chỉ biết chạy theo con số sẽ đánh mất tính nhân văn và không thể nuôi dưỡng nhân tài đích thực.
Nhiều người cho rằng thành tích là thước đo để đánh giá chất lượng giáo dục. Tuy nhiên, điểm số chỉ là một phần nhỏ. Giáo dục không chỉ là kiến thức mà còn là rèn luyện đạo đức, kỹ năng sống và tư duy độc lập. Nếu đánh giá thành công bằng bảng điểm, chúng ta đang bỏ qua rất nhiều yếu tố quan trọng.
Để chấm dứt tình trạng này, ngành giáo dục cần thay đổi tư duy quản lý, đánh giá theo hướng thực chất, lấy học sinh làm trung tâm. Cần tăng cường kiểm tra đột xuất thay vì thi cử rập khuôn. Các trường học nên chú trọng vào năng lực cá nhân, khuyến khích học sinh phát triển toàn diện thay vì chỉ dựa vào bảng thành tích.
Tóm lại, chạy theo thành tích là một biểu hiện méo mó trong giáo dục, gây ra nhiều hệ lụy tiêu cực cho học sinh, giáo viên và toàn xã hội. Tôi kịch liệt phản đối xu hướng này và mong muốn nền giáo dục nước ta chuyển hướng sang chất lượng thực, nhân văn và vì sự phát triển lâu dài của con người.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 4
Trong thời đại tiêu dùng hiện đại, việc sở hữu nhiều vật chất được xem là biểu hiện của sự thành đạt và “sành điệu”. Tuy nhiên, thực tế cho thấy một bộ phận giới trẻ đang bị cuốn vào lối sống tiêu dùng lãng phí, mua sắm theo phong trào, theo trào lưu, mà không cân nhắc giá trị thực hay nhu cầu thiết thực. Tôi phản đối lối sống tiêu dùng lãng phí, bởi nó dẫn đến những hệ quả nghiêm trọng về tài chính cá nhân, môi trường và giá trị đạo đức.
Trước tiên, tiêu dùng lãng phí khiến nhiều người trẻ rơi vào vòng xoáy “chi tiêu vượt khả năng”. Không ít bạn trẻ mua điện thoại đời mới, quần áo hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền chỉ để “bằng bạn bằng bè” hay đăng hình trên mạng xã hội. Họ sẵn sàng vay nợ, trả góp, thậm chí tiêu tiền của cha mẹ để phục vụ lối sống ảo, thiếu kiểm soát. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng tự lập và quản lý tài chính cá nhân.
Lối sống tiêu dùng lãng phí cũng gây tác động tiêu cực đến môi trường. Mỗi món đồ thừa thãi là một gánh nặng cho tài nguyên và chất thải. Ví dụ, việc liên tục thay quần áo theo “trend” dẫn đến tình trạng “thời trang nhanh” – ngành công nghiệp gây ô nhiễm môi trường đứng thứ hai thế giới. Việc vứt bỏ thực phẩm, tiêu dùng nhựa một lần… càng làm trầm trọng thêm cuộc khủng hoảng môi sinh toàn cầu.
Không chỉ là hậu quả vật chất, tiêu dùng lãng phí còn thể hiện sự suy giảm giá trị sống. Khi con người đánh giá bản thân và người khác qua đồ vật sở hữu, thì tình cảm, phẩm chất, nhân cách dễ bị xem nhẹ. Lối sống thực dụng dần ăn sâu, khiến giới trẻ mất đi sự khiêm nhường, biết ơn và trách nhiệm.
Có người cho rằng tiêu dùng là quyền cá nhân, ai cũng có quyền lựa chọn cách sống. Tuy nhiên, quyền đó cần đi kèm với trách nhiệm – trách nhiệm với bản thân, với gia đình và với xã hội. Một lối sống bền vững, cân bằng là cách thể hiện sự trưởng thành và văn minh thực sự.
Để thay đổi, giới trẻ cần học cách tiêu dùng thông minh – mua sắm hợp lý, ưu tiên chất lượng thay vì số lượng, quan tâm đến yếu tố đạo đức và môi trường trong tiêu dùng. Nhà trường và truyền thông cần giáo dục tài chính cá nhân, nâng cao nhận thức về lối sống bền vững.
Tóm lại, tiêu dùng lãng phí là một thói quen nguy hiểm đang ăn mòn tài chính, môi trường và nhân cách của giới trẻ. Tôi phản đối lối sống này và kêu gọi một xu hướng tiêu dùng có trách nhiệm, nhân văn và hướng tới tương lai bền vững.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 5
Học đường là nơi ươm mầm tri thức và tình bạn, nhưng thật đau lòng khi nơi đó lại đang dần trở thành không gian tồn tại của bạo lực – cả thể chất lẫn tinh thần. Bạo lực học đường không còn là hiện tượng cá biệt mà đã trở thành vấn đề nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm lý và tương lai của nhiều học sinh. Tôi kiên quyết phản đối nạn bạo lực học đường, bởi nó là biểu hiện của sự suy đồi đạo đức và phá hoại môi trường giáo dục lành mạnh.
Bạo lực học đường khiến nạn nhân chịu tổn thương nặng nề về thể xác và tinh thần. Nhiều học sinh bị đánh đập, lăng mạ, tẩy chay, đe dọa… ngay trong lớp học, sân trường – nơi lẽ ra phải an toàn nhất. Có em rơi vào trầm cảm, mất tự tin, sợ đến trường, thậm chí tìm đến cái chết vì không chịu nổi áp lực. Đó là những cái giá quá đắt mà không một nền giáo dục nào có thể chấp nhận.
Không chỉ nạn nhân, người gây ra bạo lực cũng bị ảnh hưởng tiêu cực. Khi học sinh giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, đó là dấu hiệu cho thấy sự thiếu hụt trong giáo dục đạo đức, cảm xúc và kỹ năng sống. Nếu không được can thiệp kịp thời, những hành vi đó có thể phát triển thành lối sống bạo lực trong tương lai, đẩy các em vào con đường lệch lạc.
Có người cho rằng bạo lực học đường là “chuyện trẻ con” hay “mâu thuẫn nhỏ” có thể bỏ qua. Tuy nhiên, sự thờ ơ, bao che của người lớn chính là mảnh đất để bạo lực nảy sinh và lan rộng. Nếu không xử lý nghiêm minh và kịp thời, bạo lực học đường sẽ tiếp tục phá hoại cả một thế hệ.
Để ngăn chặn bạo lực học đường, nhà trường cần có các chương trình giáo dục cảm xúc, kỹ năng ứng xử, hòa giải mâu thuẫn. Gia đình cần dạy con lòng nhân ái, biết đặt mình vào vị trí người khác. Cộng đồng và pháp luật phải có những biện pháp nghiêm khắc để răn đe và bảo vệ học sinh.
Tóm lại, bạo lực học đường là một vấn nạn nhức nhối, đe dọa nghiêm trọng đến an toàn và chất lượng giáo dục. Tôi phản đối gay gắt hiện tượng này và mong muốn toàn xã hội chung tay xây dựng một môi trường học đường văn minh, yêu thương và an toàn cho thế hệ trẻ.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 6
Trong một xã hội ngày càng phát triển, nơi con người có nhiều cơ hội để khẳng định bản thân và theo đuổi cuộc sống riêng, không ít người đã lựa chọn cách sống khép kín, ích kỷ và chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Thay vì sống chan hòa, chia sẻ và gắn kết với cộng đồng, một bộ phận người ngày càng trở nên vô tâm, thờ ơ với người khác. Tôi phản đối lối sống ích kỷ, bởi nó không chỉ làm giảm giá trị đạo đức của cá nhân mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển bền vững của xã hội.
Lối sống ích kỷ thể hiện ở nhiều khía cạnh: trong gia đình, có người chỉ quan tâm đến cảm xúc và nhu cầu của mình mà bỏ mặc người thân; trong công việc, có người chỉ tìm cách tranh công, giành lợi mà không quan tâm đến đồng nghiệp; ngoài xã hội, có người thản nhiên chứng kiến những hoàn cảnh bất hạnh mà không một lần giúp đỡ. Tất cả đều cho thấy một sự suy giảm rõ rệt về tinh thần trách nhiệm và lòng vị tha.
Sống ích kỷ khiến con người đánh mất khả năng đồng cảm – điều vốn là yếu tố quan trọng để hình thành các mối quan hệ lành mạnh. Người ích kỷ thường cô đơn, khó duy trì tình bạn hay tình thân vì luôn đòi hỏi mà không biết cho đi. Về lâu dài, họ dễ rơi vào trạng thái cô lập, mất phương hướng trong cuộc sống.
Không chỉ vậy, lối sống này còn ảnh hưởng trực tiếp đến sự vận hành của cộng đồng. Một xã hội mà ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân thì làm sao có thể phát triển bền vững? Sự gắn kết, chia sẻ và hợp tác chính là động lực tạo nên sự phát triển chung. Khi con người sống ích kỷ, lòng tin bị phá vỡ, tinh thần đoàn kết mai một, và điều đó có thể dẫn đến những hậu quả xã hội nghiêm trọng như phân hóa giàu nghèo, xung đột lợi ích, thờ ơ trước cái xấu, cái ác.
Nhiều người biện minh rằng sống ích kỷ là để “bảo vệ bản thân”, “giữ an toàn giữa cuộc sống phức tạp”. Tuy nhiên, sự an toàn thực sự không đến từ việc đóng cửa trái tim, mà từ khả năng lựa chọn đúng người để tin, đúng nơi để sẻ chia. Sống vì người khác không có nghĩa là hy sinh vô điều kiện, mà là biết cân bằng giữa quyền lợi cá nhân và trách nhiệm cộng đồng.
Giải pháp cho vấn đề này chính là giáo dục ý thức từ sớm. Gia đình và nhà trường cần bồi dưỡng lòng yêu thương, biết quan tâm, chia sẻ cho thế hệ trẻ. Các chương trình truyền thông nên lan tỏa những câu chuyện đẹp về sự hy sinh, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống để nâng cao nhận thức cộng đồng.
Tóm lại, ích kỷ là một thói quen sống tiêu cực, cần bị lên án và thay thế bằng những giá trị tích cực hơn như vị tha, sẻ chia và trách nhiệm xã hội. Tôi kịch liệt phản đối lối sống ích kỷ và mong muốn mỗi người trong chúng ta sống tử tế hơn, vì bản thân và vì người khác.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 7
Việc yêu mến, ngưỡng mộ một ai đó – đặc biệt là người nổi tiếng – là điều bình thường trong tâm lý của giới trẻ. Tuy nhiên, thực tế hiện nay cho thấy một bộ phận không nhỏ thanh thiếu niên đang thần tượng một cách mù quáng, đến mức mất kiểm soát hành vi, lệch lạc trong suy nghĩ và có biểu hiện cuồng tín. Tôi phản đối việc thần tượng mù quáng, bởi nó không chỉ ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển cá nhân mà còn tiềm ẩn nhiều nguy cơ cho xã hội.
Thần tượng là nguồn cảm hứng, là hình mẫu để học hỏi. Nhưng khi việc yêu mến trở thành sự lệ thuộc cảm xúc, tôn sùng quá mức, thì nó không còn là niềm đam mê lành mạnh nữa. Có người sẵn sàng bỏ học, bỏ thi, chi tiêu quá mức để mua album, vé concert, quà tặng thần tượng… Có người còn tấn công người khác trên mạng chỉ vì dám “chê” idol của mình, hoặc bắt chước mù quáng cả những hành vi tiêu cực của thần tượng.
Thần tượng mù quáng làm giới trẻ mất đi bản sắc cá nhân. Thay vì phát triển sở thích, tài năng riêng, họ chỉ chăm chăm bắt chước từ cách ăn mặc, nói chuyện đến quan điểm sống của thần tượng. Điều đó khiến người trẻ dần đánh mất khả năng tự định hướng, bị lệ thuộc vào những giá trị ngoại lai, thiếu thực tế.
Hơn nữa, sự mù quáng còn dẫn đến nhiều hệ lụy nghiêm trọng. Nhiều nhóm “fan cuồng” sẵn sàng công kích truyền thông, tẩy chay người nói thật, thậm chí tổ chức gây rối để bảo vệ thần tượng sai trái. Điều đó không chỉ sai luật mà còn đi ngược lại tinh thần tôn trọng sự thật và công lý trong xã hội.
Có người cho rằng “thần tượng là quyền cá nhân” – điều này đúng, nhưng quyền đó phải đi kèm trách nhiệm. Khi hành vi thần tượng ảnh hưởng đến học tập, sức khỏe, tài chính và các mối quan hệ xã hội, thì không còn là sở thích cá nhân nữa. Giới trẻ cần biết phân biệt giữa yêu mến và sùng bái, giữa học hỏi và lệ thuộc.
Giải pháp là cần có sự định hướng từ gia đình, nhà trường và xã hội. Hãy giúp người trẻ hiểu rằng thần tượng chỉ nên là động lực chứ không thể thay thế mục tiêu sống của bản thân. Truyền thông cũng cần có trách nhiệm trong việc truyền tải hình ảnh đúng đắn, đa chiều, tránh tâng bốc một chiều người nổi tiếng.
Tóm lại, việc thần tượng người khác không sai, nhưng thần tượng mù quáng lại là một hành vi cần bị phê phán. Tôi phản đối hiện tượng này và kêu gọi giới trẻ hãy tỉnh táo, giữ vững bản lĩnh, biết học hỏi có chọn lọc để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối mẫu 8
Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của toàn xã hội. Trong khi nhiều quốc gia đang nỗ lực xây dựng lối sống xanh, thì tại Việt Nam, hiện tượng xả rác bừa bãi nơi công cộng vẫn diễn ra phổ biến, đặc biệt là tại công viên, bến xe, trường học, bãi biển… Tôi phản đối gay gắt hành vi xả rác bừa bãi, bởi nó không chỉ thể hiện sự thiếu ý thức mà còn gây hậu quả nghiêm trọng cho môi trường sống và hình ảnh đất nước.
Xả rác bừa bãi là biểu hiện rõ ràng nhất của lối sống thiếu trách nhiệm và vô kỷ luật. Dù có biển cấm, thùng rác ngay bên cạnh, nhưng không ít người vẫn tiện tay vứt rác xuống đường, ao hồ, hay thậm chí vứt rác từ ô tô, xe máy xuống lòng đường. Những hành động nhỏ nhưng lại phản ánh một tư duy “sống vì mình” và xem nhẹ lợi ích chung.
Hành vi này gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Rác thải nhựa không phân hủy, rác thực phẩm gây mùi, chất thải công nghiệp không qua xử lý… đều là những tác nhân khiến nguồn nước, đất, không khí bị tổn hại. Không dừng lại ở đó, rác thải còn là nơi sinh sôi của ruồi muỗi, mầm bệnh, ảnh hưởng đến sức khỏe cộng đồng.
Không chỉ vậy, xả rác bừa bãi còn làm mất mỹ quan đô thị, ảnh hưởng đến ngành du lịch và hình ảnh đất nước trong mắt bạn bè quốc tế. Nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng ở Việt Nam bị đánh giá thấp vì du khách phải “lội qua rác” thay vì ngắm cảnh thiên nhiên.
Một số người biện minh rằng “ai cũng làm thế” hoặc “chưa có đủ thùng rác”. Tuy nhiên, đây là những lý do ngụy biện. Việc giữ rác lại đến khi gặp chỗ vứt phù hợp là hoàn toàn có thể làm được. Vấn đề nằm ở ý thức chứ không phải điều kiện.
Để chấm dứt tình trạng này, cần có những biện pháp mạnh tay như xử phạt nghiêm, đồng thời kết hợp tuyên truyền sâu rộng về tác hại của hành vi xả rác. Học sinh cần được giáo dục từ nhỏ về trách nhiệm bảo vệ môi trường. Các tổ chức, đoàn thể nên có hoạt động dọn rác, phân loại rác nhằm nâng cao ý thức cộng đồng.
Tóm lại, xả rác bừa bãi là một hành vi đáng lên án, đi ngược với văn hóa và đạo đức xã hội. Tôi phản đối hành vi này và kêu gọi mọi người cùng nhau hành động vì một môi trường xanh – sạch – đẹp.
Xem thêm:
Tổng hợp 21+ viết đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về một bài thơ tự do lớp 8
24+ đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về một bài thơ tự do mà em yêu thích