40+ viết bài văn tả một người thân trong gia đình em ngắn gọn

Trang chủ / Văn Mẫu / 40+ viết bài văn tả một người thân trong gia đình em ngắn gọn

40+ viết bài văn tả một người thân trong gia đình em ngắn gọn

  • Th6 10, 2025
  • Share:

Gia đình là nơi khởi nguồn của yêu thương, là chốn bình yên nhất trong trái tim mỗi người. Mỗi thành viên trong gia đình đều mang một vai trò, một dấu ấn đặc biệt trong ký ức tuổi thơ của em. Trong số đó, có một người mà em luôn dành tình cảm yêu quý và kính trọng nhất – người đã cùng em chia sẻ những buồn vui, dạy em những bài học đầu đời và là điểm tựa tinh thần vững chắc trong cuộc sống. Bài văn này maubanhkem.com sẽ giúp em thể hiện tình cảm chân thành của mình qua những dòng miêu tả về người thân yêu ấy.

Tổng hợp viết bài văn tả một người thân trong gia đình em hay chọn lọc 

Bài 1: Tả người mẹ của em

Trong trái tim em, không ai có thể thay thế được hình ảnh của mẹ – người phụ nữ thầm lặng mà vô cùng mạnh mẽ, là chốn bình yên nhất mỗi khi em mỏi mệt. Mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người bạn, người thầy và là tấm gương sáng cho em noi theo suốt cuộc đời.

Mẹ em năm nay ngoài bốn mươi tuổi, vóc dáng cân đối, làn da ngăm khỏe mạnh vì đã trải qua bao năm tháng tảo tần. Mái tóc mẹ dài, thường được buộc gọn phía sau để tiện cho việc nội trợ. Trên gương mặt mẹ, nổi bật nhất là đôi mắt. Đó là đôi mắt luôn ánh lên sự dịu dàng, ấm áp, nhưng cũng có khi sâu thẳm chất chứa những ưu tư vì lo nghĩ cho gia đình. Em yêu nhất là nụ cười của mẹ – nụ cười như ánh nắng xua tan mọi buồn phiền trong em.

Mẹ em là một giáo viên tiểu học. Hằng ngày, mẹ dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi mới đi dạy. Mỗi khi mẹ giảng bài, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, đầy kiên nhẫn. Không ít lần em đã chứng kiến mẹ kiên trì kèm học cho những học sinh yếu, dù có lúc mệt mỏi vẫn không hề quát mắng. Với em, mẹ cũng luôn là người ân cần chỉ bảo từng chút một trong học tập lẫn cuộc sống.

Dù công việc bận rộn, mẹ vẫn dành thời gian để chăm lo cho gia đình. Bữa cơm tối có mẹ luôn là khoảnh khắc ấm áp nhất. Mẹ thường kể cho cả nhà nghe chuyện ở trường, dặn dò em giữ gìn sức khỏe, rồi mới lặng lẽ dọn dẹp, rửa bát sau cùng. Em biết mẹ luôn giấu đi sự mệt mỏi để mọi người được vui vẻ, đủ đầy.

Không chỉ chu đáo trong gia đình, mẹ còn sống rất tử tế với hàng xóm, đồng nghiệp. Ai có việc gì, mẹ cũng sẵn sàng giúp đỡ, chẳng nề hà. Những hành động nhỏ như giúp một cụ già qua đường, dạy miễn phí cho trẻ khó khăn, hay giữ lại mẩu rác rơi trên sân trường – tất cả tạo nên một người mẹ giản dị nhưng vĩ đại trong lòng em.

Em rất yêu mẹ và luôn mong muốn trở thành một người giống như mẹ – biết yêu thương, sống trách nhiệm và luôn truyền cảm hứng tích cực cho mọi người. Với em, mẹ không chỉ là người thân mà còn là cả thế giới.

Bài 2: Tả người cha của em

Trong cuộc đời mỗi người, cha thường được ví như trụ cột vững chắc của gia đình. Với em, cha không chỉ là người lao động chăm chỉ, là chỗ dựa tinh thần mà còn là hình mẫu sống đầy mạnh mẽ và nhân hậu.

Cha em năm nay gần 50 tuổi. Dáng người cao, gầy nhưng rất rắn rỏi vì nhiều năm làm việc vất vả. Làn da cha rám nắng, thô ráp – minh chứng cho những tháng năm dãi nắng dầm mưa trên công trường xây dựng. Mái tóc cha đã điểm bạc ở hai bên mai, càng làm gương mặt cha thêm phần nghiêm nghị. Tuy bề ngoài ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng ánh mắt cha luôn ấm áp và chứa đầy yêu thương.

Cha em là công nhân xây dựng. Công việc của cha nặng nhọc, nhiều nguy hiểm, nhưng cha chưa bao giờ than vãn. Mỗi sáng sớm, cha thức dậy từ khi trời chưa sáng rõ để chuẩn bị đi làm. Dù mệt đến mấy, cha cũng không bao giờ bỏ bữa cơm gia đình. Những lúc rảnh rỗi, cha dành thời gian đưa em đi học, sửa sang lại nhà cửa, hoặc chỉ đơn giản là ngồi uống trà với mẹ, trò chuyện vui vẻ.

Em nhớ những lần cha dắt em đi học khi trời mưa, cả hai cha con ướt sũng, nhưng cha vẫn cười bảo: “Lạnh một chút nhưng không sao, miễn con đi học đều là cha vui.” Cha dạy em những bài học không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động. Tính cách trung thực, thẳng thắn và luôn nghĩ cho người khác của cha khiến ai trong xóm cũng quý mến.

Dù là người đàn ông mạnh mẽ, cha lại rất tình cảm. Có lần em bị ốm, cha không đi làm, thức cả đêm để chườm trán, bón thuốc cho em. Đôi bàn tay gầy guộc của cha lúc đó làm em rơi nước mắt – vì thương, vì biết ơn và vì hạnh phúc khi có một người cha tuyệt vời như thế.

Cha là người truyền cho em sự kiên cường, tinh thần vượt khó và tấm lòng bao dung. Em luôn mong mình sẽ lớn lên giống cha – không phải mạnh mẽ về thể chất, mà mạnh mẽ về nghị lực và trái tim.

Bài 3: Tả người bà nội của em

Tuổi thơ em gắn liền với hình bóng của bà nội – người phụ nữ hiền hậu, giàu tình thương và là “kho báu cổ tích” của gia đình em. Dù bà đã già, nhưng tình cảm bà dành cho con cháu vẫn nồng ấm như ánh nắng sớm mai.

Bà em năm nay đã ngoài bảy mươi. Thân hình bà nhỏ nhắn, lưng hơi còng vì tuổi tác. Mái tóc bà bạc trắng như mây, thường được búi gọn gàng phía sau gáy. Khuôn mặt bà nhăn nheo, đầy nếp gấp của thời gian, nhưng ánh mắt lại dịu dàng và luôn ánh lên sự bao dung. Giọng nói của bà trầm, chậm rãi – rất ấm áp và gần gũi.

Bà em không còn đi làm, nhưng bà vẫn luôn tay luôn chân trong việc chăm sóc nhà cửa, đặc biệt là nấu ăn và trông em mỗi khi bố mẹ bận. Những bữa cơm bà nấu đậm đà hương vị quê nhà, từ bát canh rau dền đến đĩa cá kho thơm lừng. Bà hay kể cho em nghe những chuyện cổ tích, những câu tục ngữ, ca dao mà bà nhớ nằm lòng. Có lần em hỏi sao bà nhớ hay thế, bà cười: “Ngày xưa không có điện thoại, đọc sách rồi kể chuyện là cách học tốt nhất.”

Dù tuổi đã cao, bà vẫn luôn lạc quan, nhẹ nhàng. Em nhớ có lần em bị điểm kém, sợ quá không dám nói với bố mẹ. Bà là người phát hiện ra đầu tiên, nhưng thay vì mắng, bà ngồi bên em, vuốt tóc và bảo: “Thất bại là mẹ thành công, miễn là cháu rút kinh nghiệm và cố gắng hơn.” Nhờ lời động viên ấy, em đã lấy lại tinh thần và không còn sợ sai nữa.

Bà chính là hình mẫu của sự hiền hậu, nhẫn nại và trí tuệ dân gian. Em thương bà lắm và luôn mong bà sống khỏe mạnh, lâu dài để mãi là người giữ lửa yêu thương cho mái ấm gia đình em.

Bài 4: Tả người chị gái của em

Mỗi lần nhớ đến chị gái, em lại nhớ về những buổi tối cùng học bài, những lần được chị dỗ dành khi buồn và cả những tràng cười giòn tan mà chị luôn mang lại. Dù đôi lúc chúng em có tranh cãi, nhưng em biết rằng chị là người em yêu quý nhất trong gia đình.

Chị em năm nay học lớp 12, lớn hơn em ba tuổi. Chị có dáng người cao, tóc dài và đen nhánh, lúc nào cũng được buộc gọn gàng. Gương mặt chị không quá xinh xắn nhưng rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt sáng và nụ cười tươi luôn khiến mọi người dễ chịu. Chị ăn mặc giản dị, thường mặc áo đồng phục gọn gàng và mang theo cuốn sách trong tay.

Chị học rất giỏi, đặc biệt là môn Văn và tiếng Anh. Không chỉ học tốt, chị còn siêng năng và có trách nhiệm. Dù lịch học dày đặc, chị vẫn giúp mẹ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa và kèm cặp em học. Có lần em không hiểu bài Toán, chị ngồi giảng cho em hơn một giờ đồng hồ mà không hề cáu gắt.

Chị cũng là người luôn đứng ra hòa giải mỗi khi em mắc lỗi hay bị bố mẹ mắng. Chị nhẹ nhàng khuyên bảo, động viên em, giúp em thấy mình cần sửa sai và tiến bộ. Với bạn bè, chị cũng luôn được yêu quý vì tính cách hòa đồng, chân thành.

Điều em khâm phục nhất ở chị là ý chí. Dù học thêm nhiều nơi, lịch thi căng thẳng, chị vẫn luôn giữ được sự kiên trì và tinh thần lạc quan. Chị từng nói với em: “Muốn đạt được điều gì, không có đường tắt đâu, chỉ có chăm chỉ và tin vào bản thân thôi.”

Em rất tự hào vì có một người chị như thế. Chị không chỉ là người thân mà còn là tấm gương sáng, là người bạn lớn trong cuộc đời em.

Bài văn 5: Tả ông ngoại của em

Trong gia đình em, người em yêu quý và kính trọng nhất chính là ông ngoại. Dù đã lớn tuổi, ông vẫn luôn vui vẻ, minh mẫn và là người luôn mang đến cho em cảm giác bình yên mỗi khi ở bên.

Ông ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Ông có dáng người cao, hơi gầy, lưng hơi còng vì tuổi tác. Mái tóc ông bạc trắng như cước, thường được cắt ngắn gọn gàng. Làn da ông ngăm ngăm, có nhiều nếp nhăn nhưng luôn sạch sẽ, thơm mùi dầu tràm quen thuộc. Đôi mắt ông tuy không còn tinh anh như trước nhưng vẫn ánh lên sự hiền hậu và thông minh. Mỗi khi ông cười, khuôn mặt như sáng bừng lên bởi những nếp nhăn ở khóe mắt và má lúm sâu.

Ông em là một cựu giáo viên dạy Văn. Ông rất yêu sách và thường dành thời gian mỗi buổi chiều ngồi đọc báo, viết nhật ký hoặc kể chuyện cho em nghe. Em thích nhất những lúc ông kể chuyện xưa – từ thời ông còn đi học, những ngày kháng chiến gian khổ, đến cả chuyện ông đi dạy học ở làng. Mỗi câu chuyện ông kể đều đầy ắp tình cảm, nhẹ nhàng mà sâu sắc.

Mặc dù đã nghỉ hưu, ông vẫn rất siêng năng. Ông thường dậy sớm tưới cây, cho cá ăn, rồi đi chợ giúp bà. Ông cũng hay phụ em học bài. Ông không bao giờ quát mắng, dù em có sai sót, mà chỉ từ tốn giảng giải cho em hiểu. Nhờ ông, em yêu hơn môn Văn, học được cách quan sát và cảm nhận cuộc sống một cách tinh tế hơn.

Em rất biết ơn ông – không chỉ vì những gì ông làm cho gia đình, mà còn vì ông là người dạy em biết sống điềm đạm, sống có lý tưởng và biết trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Với em, ông là “người thầy đầu tiên” trong cuộc đời.

Bài văn 6: Tả người bà ngoại của em

Bà ngoại em là một người phụ nữ tuyệt vời – người đã thay mẹ chăm sóc em từ thuở nhỏ, người mang đến cho em sự dịu dàng và tình thương bao la. Với em, bà không chỉ là bà mà còn là người bạn thân thiết trong suốt tuổi thơ.

Bà em năm nay hơn sáu mươi tuổi. Bà có vóc dáng nhỏ bé, bước đi chậm rãi, khuôn mặt tròn phúc hậu với đôi mắt đen nhánh và làn da rám nắng. Mái tóc bà bạc lốm đốm, thường được búi cao gọn gàng. Trên khuôn mặt bà, những nếp nhăn hằn rõ theo năm tháng, nhưng nụ cười của bà lúc nào cũng rạng rỡ, ấm áp như nắng xuân.

Bà em rất giỏi nấu ăn. Những món bà nấu như cá kho, canh chua, bánh chuối nướng… đều mang hương vị đậm đà khó quên. Em còn nhớ những ngày mưa, bà thường làm bánh rán nóng hổi rồi vừa thổi vừa cho em ăn, trong khi tay vẫn xoa lưng em cho đỡ lạnh.

Không chỉ khéo léo, bà còn là người sống rất tình cảm. Mỗi khi em buồn, bà luôn là người lắng nghe, dỗ dành. Có lần em bị điểm kém, giấu mẹ mà khóc, chính bà là người ôm em vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Có vấp ngã mới học được cách đứng dậy. Quan trọng là đừng bỏ cuộc.” Lời nói của bà đến nay em vẫn còn ghi nhớ.

Mỗi sáng sớm, bà dậy rất sớm để quét sân, chăm sóc vườn hoa nhỏ và đọc kinh trong yên lặng. Em thích ngồi bên bà, nghe bà kể chuyện cổ tích hay dạy em làm những món đồ thủ công bằng lá dừa, giấy màu. Những giây phút ấy khiến em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Bà ngoại là hiện thân của sự hy sinh, của yêu thương không điều kiện. Em thầm hứa sẽ học tập chăm ngoan, lớn lên để làm bà vui lòng và có thể chăm sóc lại cho bà như bà đã từng làm với em.

Bài văn 7: Tả em trai của em

Trong gia đình em, người khiến cho không khí lúc nào cũng vui vẻ, rộn ràng chính là em trai của em. Tuy nhỏ tuổi nhưng em trai luôn là “mặt trời nhỏ” thắp sáng những ngày buồn của em bằng tiếng cười và sự ngây thơ đáng yêu.

Em trai em năm nay 5 tuổi, đang học mẫu giáo. Em có vóc dáng mũm mĩm, làn da trắng hồng và đôi mắt to tròn tinh anh như biết nói. Mái tóc đen mềm mượt, lúc nào cũng được mẹ chải gọn gàng. Mỗi khi cười, em để lộ hàm răng sữa trắng tinh và hai má phúng phính như bánh bao.

Tính cách em rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cũng rất tình cảm. Em thích chạy nhảy khắp nhà, hay lấy bút vẽ linh tinh lên tường rồi lén lút trốn vào sau rèm cửa. Dù nhiều lúc khiến cả nhà “dở khóc dở cười”, nhưng chỉ cần em nũng nịu “Con xin lỗi!”, ai cũng mềm lòng.

Em trai rất thích chơi đồ chơi xe hơi và xếp hình lego. Có khi em rủ em chơi cùng, cười khúc khích cả buổi chiều. Đặc biệt, em rất quý em, thường gọi “chị Hai ơi” ngọt lịm, ôm cổ em mỗi khi đi học về. Mỗi tối, em thích nhất khoảnh khắc hai chị em nằm cạnh nhau, em kể chuyện cổ tích cho em trai nghe, rồi cùng chìm vào giấc ngủ.

Tuy còn nhỏ, nhưng em trai đã rất ngoan. Em biết chào ông bà, cảm ơn khi được giúp đỡ và xin lỗi khi mắc lỗi. Mỗi lần em mệt, em trai lại chạy đi lấy nước hay lấy chăn đắp cho em mà không cần ai nhắc.

Em trai là món quà quý giá mà cuộc đời ban tặng cho em. Em hứa sẽ luôn yêu thương, bảo vệ em, và mong em lớn lên thật khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học giỏi như mong ước của cả nhà.

Bài văn 8: Tả cô út của em

Trong số những người thân trong gia đình, em đặc biệt thân thiết với cô út – em gái của bố. Cô là người vui tính, trẻ trung và luôn mang đến năng lượng tích cực cho tất cả mọi người.

Cô út năm nay gần 30 tuổi, dáng người cao, thanh mảnh, khuôn mặt tròn và luôn rạng rỡ nụ cười. Mái tóc cô dài, thẳng mượt, thường được cột đuôi ngựa trông rất trẻ trung. Cô có làn da trắng hồng, giọng nói nhẹ nhàng và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ hóm hỉnh, thông minh.

Cô em là nhân viên văn phòng nhưng rất năng động. Mỗi cuối tuần về quê, cô thường đưa cả nhà đi chơi, nấu những món mới lạ hoặc dạy em cách sử dụng máy tính, vẽ tranh, học tiếng Anh. Cô có rất nhiều tài lẻ: biết hát, vẽ, chơi đàn guitar, thậm chí còn giỏi kể chuyện cười khiến cả nhà cười nghiêng ngả.

Điều em thích nhất ở cô là sự gần gũi và chân thành. Cô luôn lắng nghe tâm sự của em, giúp em gỡ rối những chuyện học hành, bạn bè. Cô không bao giờ mắng em, mà chỉ nhẹ nhàng phân tích đúng sai rồi đưa ra lời khuyên khiến em hiểu ra vấn đề.

Cô cũng rất yêu thiên nhiên. Mỗi lần về quê, cô thường ra vườn tưới hoa, trồng rau, rồi chụp ảnh ghi lại những khoảnh khắc bình dị. Nhìn cô chăm chút từng chậu cây, em học được sự kiên nhẫn và yêu thương từng điều nhỏ bé.

Cô út là người em rất ngưỡng mộ. Em mong sau này lớn lên sẽ có thể trở thành một người hiện đại, năng động, sống tình cảm như cô. Đối với em, cô vừa là người thân vừa là một người bạn lớn tuyệt vời.

Bài văn 9: Tả anh trai của em

Gia đình em có bốn người: bố mẹ, em và anh trai. Trong số đó, anh trai là người vừa khiến em nể phục, lại vừa khiến em yêu quý bởi sự trách nhiệm, trưởng thành và luôn quan tâm em theo một cách rất riêng.

Anh trai em năm nay học lớp 11, cao lớn và khỏe mạnh. Dáng người anh cân đối, vai rộng, bước đi lúc nào cũng dứt khoát. Gương mặt anh sáng sủa, làn da hơi rám nắng vì hay chơi thể thao. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, lộ rõ vầng trán cao. Đôi mắt anh sắc sảo, thông minh, và khi cười, ánh mắt ấy trở nên thân thiện, ấm áp vô cùng.

Anh trai em học giỏi và đặc biệt yêu thích môn Toán. Những buổi tối, khi em đang học bài thì anh ngồi cạnh, chăm chú đọc sách hoặc làm đề ôn thi. Có những lúc em không hiểu bài, chỉ cần hỏi là anh kiên nhẫn giảng lại từng bước một. Anh chưa bao giờ cáu gắt hay tỏ ra khó chịu, dù em đôi khi hỏi đi hỏi lại.

Tuy học giỏi, anh vẫn rất năng động. Buổi chiều, sau giờ học, anh thường chơi bóng rổ hoặc chạy bộ để rèn luyện sức khỏe. Mỗi dịp cuối tuần, anh đưa em ra công viên, dạy em cách đá bóng hay chơi cầu lông. Anh không chỉ là anh trai mà còn là “huấn luyện viên” kiêm “người bạn thể thao” của em.

Không chỉ học giỏi và chăm chỉ, anh còn rất trách nhiệm với gia đình. Khi bố mẹ bận, anh chủ động đón em tan học, dạy em học bài, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Có lần em bị ốm, anh tự tay nấu cháo, pha sữa, đắp khăn cho em, khiến em vô cùng cảm động.

Dù là người nghiêm túc trong học hành và công việc, nhưng anh lại rất vui tính trong đời thường. Anh thường chọc cười em bằng những câu nói hài hước, những trò giả giọng hoạt hình khiến em cười nghiêng ngả. Những lúc em buồn, chỉ cần có anh bên cạnh là em thấy nhẹ lòng.

Em rất tự hào và biết ơn vì có một người anh như thế – mẫu mực, tình cảm, biết quan tâm người khác. Em luôn coi anh là tấm gương để noi theo. Em tin rằng anh sẽ trở thành một người thành công trong tương lai và sẽ luôn là người anh mà em yêu quý nhất trong đời.

Bài văn 10: Tả người bác ruột của em

Trong đại gia đình em, người mà em đặc biệt kính trọng và gần gũi là bác cả – anh trai của bố. Dù không sống chung nhà, nhưng bác luôn quan tâm và giúp đỡ gia đình em như người cha thứ hai.

Bác em năm nay ngoài 50 tuổi, là cán bộ hưu trí. Bác có dáng người đậm, cao lớn, làn da sạm màu vì từng công tác nhiều năm ở miền núi. Mái tóc bác đã bạc nhiều, nhưng vẫn được chải gọn gàng, tạo cảm giác chỉn chu. Gương mặt bác phúc hậu với đôi mắt nhỏ, sâu, ánh lên sự từng trải và hiền hậu. Mỗi lần bác cười, cả gương mặt đều bừng sáng – giản dị mà chân thành.

Bác rất thương yêu các cháu. Mỗi dịp về quê hay khi cả nhà đến nhà bác chơi, bác luôn đón tiếp bằng tất cả sự niềm nở và chu đáo. Bác thường mua sẵn hoa quả, bánh kẹo cho các cháu, tự tay nấu những món ăn ngon, mời cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm ấm cúng.

Bác là người hiểu biết rộng. Những câu chuyện bác kể thường liên quan đến lịch sử, xã hội hoặc những trải nghiệm cuộc sống quý giá mà bác đã trải qua. Mỗi lần em ngồi nghe bác kể, em thấy mình như được đi khắp nơi, học được bao điều mới lạ. Nhờ bác mà em yêu thích môn Lịch sử và bắt đầu ghi chép, sưu tầm các sự kiện nổi bật theo lời kể của bác.

Không chỉ giỏi giang và hiểu biết, bác còn sống rất mẫu mực. Bác luôn cư xử điềm đạm, tử tế với mọi người. Trong xóm làng, ai cũng quý mến bác vì bác thường giúp đỡ hàng xóm, tham gia công tác từ thiện, hỗ trợ người nghèo. Có lần bác còn quyên góp sách cho trường học vùng sâu vùng xa – một việc làm rất ý nghĩa.

Dù không sống gần, bác vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han bố mẹ em, dặn dò em cố gắng học hành. Những ngày lễ, tết, bác đều gửi quà cho em, không nặng vật chất mà đầy ắp tình cảm.

Với em, bác như một người cha hiền lành, mẫu mực – người luôn cho em cảm giác được yêu thương và dạy em biết sống tử tế, có trách nhiệm. Em mong sau này mình có thể làm được nhiều điều tốt như bác, sống giản dị nhưng luôn hữu ích cho mọi người.

Xem thêm: 

15+ viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống trình bày ý kiến phản đối

Tổng hợp 21+ viết đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về một bài thơ tự do lớp 8